Welcome to my blog

Thứ Ba, 16 tháng 11, 2010

Tròn 27 tuổi

Sinh nhật đã cách đây gần tháng rồi nhưng đến tận bây giờ tôi mới có thời gian viết một entry làm kỷ niệm.

Thêm một tuổi, cảm nhận trách niệm cuộc sống càng nặng nề. Có nhiều thứ cần phải làm. Nên thật khó để nghĩ sinh nhật là một ngày vui. Tôi nhớ lúc còn bé, tôi mong đến sinh nhật lắm, để được tổ chức, được tặng quà. Trái người hoàn tòan với suy nghĩ giờ.

Ở tuổi này, tôi đã thôi những suy nghĩ vượt quá tầm tay, làm những việc vĩ đại. Ước mơ của tôi trở nên nhỏ nhoi và giản dị hơn. Tôi đã nhận ra tôi chỉ là người bình thường, sẽ thôi kỳ vọng vào bản thân quá nhiều.

Ở tuổi này, tôi đã hiểu ít nhiều về cuộc sống, nhưng tôi vẫn còn phải suy nghĩ và nhìn nhận cuộc sống, vẫn phải tìm hiểu giá trị đích thực của cuộc sống.

Ở tuổi này, tôi vẫn còn những nông nổi bồng bột, những suy nghĩ trẻ con, tôi cần phải trưởng thành hơn.

Ở tuổi này, tôi đang cố gắng từ bỏ những bon chen của đời sống, tìm tới những điều giản dị, bình thường.

Ở tuổi này, tôi vẫn còn đang đi tìm hành phúc của đời mình. Những cuộc tình chóng vánh làm tôi mệt mỏi. Dường như tìm kiếm người đồng hành cùng và hiều mình là quá khó với tôi, nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc.

Ở tuổi này, chỉ còn mấy năm là tôi đã 30, Mẹ tôi cũng đã già, thời gian qua nhanh quá, tôi chưa làm được cho Mẹ nhiều.

Ở tuổi này, tôi có một ước mơ, tôi có thể đi vòng quanh thế giới, để cảm nhận và lưu giữ thế giới.

Ở tuổi này, tôi chỉ mới đi được gần nửa cuộc đời, sẽ còn nhiều việc tôi phải làm lắm. Những suy nghĩ và định hướng sẽ còn thay đổi nhiều.

Năm nay tôi đã mua được camera (Nikon D80), điều tôi ao ước rất lâu rồi. Máy tính là công cụ để kiếm cơm, camera là niềm đam mê. Tôi sẽ từ từ khơi dậy niềm đam mê, bắt đầu hành trình "bắn phá" thế giới. Tết này tôi sẽ chụp hình cho Mẹ, cho cả nhà. Tuy hơi trễ rồi nhưng hy vọng Mẹ vẫn còn thích chụp hình.

Hơn 4 năm ở Sài Gòn, cuộc sống bon chen, chạy theo bề ngòai làm tôi đang mệt mỏi. Tôi đang muốn về nhà, nơi mà tôi sinh ra. Nhưng có lẽ phải đấu tranh lắm vì đường về của tôi còn khá xa.

Cám ơn mọi người đã vui cùng tôi ngày này.

HHSG ơi!

Thật buồn khi phải viết những dòng này. Dường như HHSG đang tan rã, mọi người chia ra thành nhiều nhóm. Tôi còn nhớ "Share a meal" lần 2, mọi người đồng lòng như thế nào. Giờ mỗi người một việc và cả khối việc lùm xùm không được giải quyết triển để.

Khi mục tiêu khác nhau thì khó mà lái con thuyền theo đúng hướng được. Phải chi tất cả mọi người cùng gặt bỏ những cái tôi cá nhân, thích thể hiện bản thân thì mọi việc sẽ suông sẻ hơn nhiều. Các bạn quên mục tiêu của mình rồi sao? Giúp đỡ người nghèo các em nhỏ mồ côi và tạo ra một sân chơi lành mạnh cho các bạn trẻ, để chúng mình gần và hiểu nhau hơn.

Không biết mọi việc rồi sẽ đi về đâu, cố gắng làm những việc có thể. Không biết mình kỳ vọng vào HHSG biết bao nhiêu, và thật đau lòng khi nó đang tan rã. Mong HHSG sẽ sớm qua được những con sóng lớn và tiếp tục đi tới.