Welcome to my blog

Chủ Nhật, 13 tháng 5, 2012

Ngày của Mẹ

Đây là năm đầu tiên tôi nhớ và kỷ niệm ngày cho Mẹ. Thực ra tôi cũng không làm gì to tát, tôi chỉ gửi một ít tiền cho Mẹ thích mua gì thì mua và gọi điện thoại hỏi thăm. Ở Việt Nam thì ngày này chỉ mới du nhập vào những năm gần đây, vì thực ra ở Việt Nam cũng có ngày dành riêng cho Cha Mẹ là vào tháng Bảy âm lịch.

Vài dòng viết về Mẹ.

Khi Bố tôi còn sống, tôi thương nhất là Bố, tôi không thích Mẹ. Vì Bố không bao giờ đánh hay la tôi và chìu tôi mọi thứ. Còn Mẹ thì ngược lại, Mẹ đánh và la tôi có thể nói là mỗi ngày. Tôi sợ đòn lắm và khá ngoan, nhưng tính bướng thì không sao chữa khỏi cho đến tận bây giờ.

Ngoài ra tính Mẹ tôi khá cứng ngắc, trong khi đó Bố tôi thì luôn chìu chuộng, bồng bế, chơi đùa và yêu thương con cái hết mực. Nhưng bù lại Mẹ lo cho anh em chúng tôi mọi thứ từ cơm nước, quần áo, đến chuyện học hành. Có lần tôi hỏi Mẹ tôi rằng "Sao không bao giờ con thấy Mẹ hun con vậy?". Mẹ trả lời là Mẹ không thích màu mè. Câu trả lời này tôi không thấy thõa đáng lắm.

Sau khi Bố mất, tôi có thương Mẹ hơn, nhưng với Bố vẫn là nhất. Và tôi cũng không ngại thể hiện quan điểm đó khí có dịp trò chuyện về một vấn đề có liên quan. Mẹ cũng không ít lần phàn nàn rằng "Bố mày mất lâu rồi mà mày cứ thương, còn Mẹ còn sống mà mày không thương".

Lớn lên, khi càng biết chuyện thì tôi càng thương Mẹ nhiều. Mặc dầu tôi biết Mẹ không phải là người hoàn hảo, tôi biết những khuyết điểm của Mẹ, nhưng tôi yêu Mẹ vì Mẹ là Mẹ của tôi. Và tôi biết Mẹ đã đánh đổi rất nhiều thứ để nuôi 3 anh em chúng tôi khi không có Bố. Tôi biết cuộc sống lúc đó khó khăn đến mức nào và cũng chỉ có mỗi tôi là người duy nhất trên đời này hiểu được những khó khăn đã trãi qua của Mẹ.

Đã không ít lần tôi nói rằng "Mẹ không thương con bằng con thương Mẹ. Mẹ có 3 đứa con, nhưng con thì có mỗi Mẹ". Có lẽ khi yêu là có sự ghen tỵ, và cái phán xét đó có lẽ cũng xuất phát từ đó. Tôi đã và đang nghĩ rằng tôi là đứa con Mẹ ít thương nhất trong 3 đứa, và tôi cũng đang nghĩ rằng người mà thương tôi nhất cũng chỉ có Mẹ mà thôi.

Tôi biết Mẹ thích được chụp ảnh. Tôi sắm cái máy ảnh tốt là về để chụp hình Mẹ. Tôi phải mua càng sớm càng tốt vì tôi sợ Mẹ sẽ già đi. Vậy mà từ khi mua tới giờ tôi không chụp Mẹ bao nhiêu cả. Tôi nhận ra rằng tôi không thích chụp, vì khi chụp tôi sẽ phải xem lại ảnh để chỉnh sửa, và tôi lại phải thấy Mẹ già đi mỗi ngày. Điều mà làm tôi thấy nghẹn khi nghĩ tới, và Mẹ cũng không bao giờ biết điều này.

Cũng như những người Mẹ khác, Mẹ vẫn cứ hối thúc tôi lấy vợ. Tôi nói rằng "Con chưa lấy vợ thì Mẹ mừng đi. Vì khi con có vợ rồi sẽ như hai tên kia chỉ lo cho vợ con, không lo cho Mẹ nữa". Mẹ nói "Vậy mày khỏi lấy vợ cũng được hehe".


Đối thoại thường ngày với Mẹ vẫn vậy và cũng không ít cự cãi. Không biết tự lúc nào, Bố vẫn là người đặc biệt nhất trong tim tôi, nhưng Mẹ mới là người tôi yêu nhất.