Welcome to my blog

Thứ Năm, 23 tháng 8, 2012

Đường ta đi lắm gian nan


Mấy hôm nay tinh thần thật nặng nề, công việc như là ở đường cùn vậy, cơ thể bắt đầu xuất hiện những triệu chứng của stress. Cũng may mắn là vẫn ăn được ngủ được, nên không quá xuống dốc.
Công việc cứ nghĩ là có một hướng đi mới, và giờ đây phát hiện ra là lối đi đầy chông gai, mà khó khăn do chính người đồng hành với mình gây ra. Vẫn chưa biết làm sao mà thoát ra tình trạng này.
Hôm qua, sử dụng một số chiến thuật, mà cái chính vẫn là nhẫn nhịn. Hy vọng mình lùi một bước thì người cũng sẽ vậy.
2 tuần nay cũng là thời điểm đi học lại, về việc học sẽ còn gian nan hơn, và dài hơi hơn nữa. Học 6/7 buổi tối, về nhà phải học bài, làm bài. Và còn đường này nếu xuông sẻ thì sẽ kéo dài... trong vòng 3-4 năm. Phóng lao rồi, ta sẽ theo lao và cố hết sức. Dù trong tình huống nào ta cũng không muốn là kẻ bỏ cuộc.
Tình yêu là cái níu giữ ta lại thế giới này và cố gắng đi tới. Ta không cần biết người khác cho ta tình yêu bao nhiêu, cái chính là tình yêu ta dành cho người, cái mà mang cho ta cảm giác đang sống, đang tồn tại, và cuộc sống ta có ý nghĩa. Cám ơn gia đình, cám ơn em.