Welcome to my blog

Thứ Bảy, 23 tháng 5, 2009

Chiếc dép rách

Hôm qua đi làm về, thấy 2 người công nhân đèo nhau trên chiếc xe Citi trong bộ đồ lấm bùn đất và chiếc xe cũng vậy. Ngay lúc đó thì người ngồi trước bị vuột mất chiếc dép, nhìn lại thì chiếc dép đã bị đứt mất quay rồi. Người kia vội đưa chiếc dép cũng không mấy lành lặn cho người ngồi trước, có thể vì anh ngồi trước cần có dép mang hơn để đạp thắng, chống chân. Thiết nghĩ đã tự bao giờ mình không còn mang dép đứt quay như vậy? Giờ thì dép bỏ đi chỉ vì cũ hay không thích nữa, chứ không phải mang đến đứt như trước đây. Phải luôn nhắc nhở bản thân rằng, nhìn lên mình tuy không bằng ai nhưng nhìn xuống mình còn sung sướng hơn nhiều người lắm, phải biết quí những gì đang có, không được chán nản. Ngày mai chẳng phải sẽ luôn tốt hơn?
Hồi đầu tuần có về Cần Thơ trong một đêm để dự đám cưới 2 bạn học thời đại học. Ngồi xe suốt và còn bị mắc mữa nữa nhưng nhìn thấy bạn cười vui vẻ, hạnh phúc làm mình cũng vui theo. Chúc bạn luôn luôn hạnh phúc. Dịp này cũng gặp lại các bạn cũ cùng lớp. Trông ai cũng trưởng thành ra, ai cũng xinh đẹp hơn cái thời chỉ vùi đầu vào học.
Trên phà Cần Thơ vào xế chiều với một chút ngẫu hứng, một chút lãng mạn, 2 chiếc phà nối đuôi nhau, 2 đám lục bình trôi lênh đênh, không vội vã trên dòng sông Hậu lấp lánh ánh nắng buổi chiều tàn.


Mặc dù nói sẽ không trở về Cần Thơ, nhưng trong thâm tâm nghĩ một lúc nào đó có thể mình lai trở về, khi đó Cần Thơ chắc đã chuyển mình nhưng ngày ấy hãy còn lâu lắm. Cầu Cần Thơ ở những nhịp cuối cùng rồi.

Thứ Hai, 11 tháng 5, 2009

Tháng 04 ăn chơi

Tháng này đúng là tháng ăn chơi, có 2 dịp nghỉ dài ngày là Giỗ Tổ Hùng Vương và Ngày lễ 30/04, 01/05. Ngoài ra còn cái tour đi Madagui của công ty tổ chức.
Trước hết là cái tour đi Madagui của công ty. Cả team anh em đi khá đầy đủ nên rất vui. Nhưng đây là tour du lịch bình dân thôi nên cũng không có gì đặc biệt lắm. Madagui khu du lịch rừng vừa được Sài Gòn Tourist qui hoạch những năm gần đây. Nó ở cách chân đèo Bảo Lộc chừng vài chục cây số tính từ dưới SG đi lên. Nó mang tính chất là cắm trại hơn là du lịch. Dưới đây là vài cảnh sắc ở Madagui

Suối vào mùa này thì không có nước nhiều nên hơi bị đục, không được đẹp lắm


Thích nhất là trong rừng tre, cảnh y như trong phim Thập Diện Mai Phục
Vách đá khắc hình các con thú như dơi, voi, sư tử, tượng phật...

Anh em trong công ty gom lại làm một tấm hoành tráng
Chuyến đi chơi tính ra rất thành công, biết được nhiều đồng nghiệp ở các team khác, anh em trong team thì thân thiết hơn vì bình thường lúc làm việc mạnh ai nấy làm không nói chuyện nhiều.
Cái tour thứ hai đáng nói là tour đi Đồng Tháp thăm nhà bạn Sky. Cái tour vỏn vẹn chừng 3 giờ đồng hồ. Sau 5 năm đại học và 3 năm đi làm mới tới được nhà bạn sau những lần hẹn hụt. So sorry. Thích nhất ở tour này là chèo thuyền trên sông đi vòng vòng và ngồi róc mía :D. Tiếc là giờ này vẫn chưa lấy được hình để show lên.
Lần này có đi cafe với mấy em K28 ở quán coffee mới mở BOSS trên đường Nguyễn Trãi. Quán này có địa hình khá lý tưởng là gần bờ sông và bày trí bên trong cũng hay hay. Tuy nhiên giá cả ở Cần Thơ vậy là hơi cao. Giá này lên sân thương Gold ngồi thì lý tưởng hơn nhiều. Lâu ngày gặp lại em Khả Minh, em vẫn dễ thương như thuở nào. Thích nhất là chụp hình cho em, vì em rất tự nhiên, không ngượng ngùng và em rất có tính nghệ thuật. Chỉ cần xoay ông kính là em biết phải làm gì. Em rất nghề. :D


Nghỉ thì thời gian phần lớn là về nhà, đi suốt quanh năm nên có dịp chỉ muốn về nhà, tìm lại những cái chút thiếu thốn khi xa nhà.
Sinh nhật bé yêu. Bé lớn nhiều rồi, biết nhõng nhẽo đòi quà. Nghĩ mãi mới mua được cho bé con chó bông. Chẳng hiểu sao bé tuổi gà mà quà tặng cũng con chó và cái bánh sinh nhật cũng hình con chó.


Hai bà cháu cóc, người lớn nhất và nhỏ nhất trong nhà là bà nội và bé yêu mới. Đây là tấm hình thích nhất trong đợt này.


Cận cảnh bé yêu mới
Qua 30/04 này là đúng 3 năm lên SG, như thông lệ thì thường tổng kết lại chính mình và tính cho những việc sắp tới. Đủ việc ập lên đầu cùng 1 lúc. Gia đình, tình cảm, công việc không cái nào trôi trãi cả. Cũng may là lúc này công việc suông sẻ hơn nhiều nên lấy lại chút phấn khích. Nói chung mình đã chọn con đường không chấp nhận mọi việc một cách dễ dàng rồi, thì phải chịu khó mà bương trãi. Trên con đường đi có thể mình bỏ lỡ nhiều cái bên đường, khi quay đầu lại nhìn mình sẽ nuối tiếc lắm, nhưng phải chấp nhận cái mình đã chọn. Chuyện gì dễ đến thì cũng sẽ dễ đi và ngược lại. Mình sẽ chọn cái khó nhất có thể.