Đã lâu rồi tôi mới quay lại với blog. Tôi tự hứa với bản thân là vươn mình ra ngoài xã hội chứ không muốn đắm chìm trong thế giới ảo nữa. Nhưng suy cho cùng tôi cùng cần có một nơi để nói, để trò chuyện vì dường như chẳng mấy người có thể nghe tôi nói và hiểu tôi đang nói, tôi đang nghĩ gì.
Thời gian gần đây quá nhiều việc xảy ra, và làm tôi mỗi ngày mỗi mệt mỏi. Dường như tôi thấy mình phải chịu đựng và ép bản thân quá nhiều việc. Tôi tự hỏi không biết để làm gì. Hôm nay, tôi gọi đồng nghiệp đến xem cái lỗi do của y để sửa, vậy mà y quay lại nạt tôi, trong khi trước đó tôi đã giúp y sửa biết bao nhiêu lỗi rồi. Tôi chỉ muốn cùng nhau để làm mọi việc tốt thôi. Dù sau đó có xin lỗi nhưng cũng đã muộn, lời ra chẳng rút lại được. Ra về thì bị một bà cô quay lại chửi vì cái thằng sau lưng tôi nó bóp kèn, rồi lại bị quẹt xe muốn gãy ngón tay út vậy mà tôi cũng không chửi lại 1 tiếng. Khó hiểu.
Chuyện gì cũng có giới hạn, đôi lúc tôi cũng cáu lên nạt nộ chửi một ai đó mà đáng lẽ ra họ không đáng bị, sau đó tôi lại thấy tự xấu hổ với bản thân vì việc đó. Tôi biết tôi bị quá tải, tôi cần phải xả ra với một ai đó.
Đổi việc mới, đổi chỗ ở. Dường như mọi việc cũng đâu vào đấy. Công việc mới so với tình hình chung là khá tốt, mức lương, môi trường. Tôi biết không phải dễ mà có được nhưng dường như nó cũng đang là nỗi ức chế tôi phải chịu đựng. Tôi nghĩ tôi quá kỳ vọng vào bản thân chẳng? Tôi lo sợ nó sẽ hủy hoại sự nghiệp của tôi? Mặc dù tôi cố gắng làm, học tập để không để điều đó xảy ra nhưng suy nghĩ vẫn phải suy nghĩ.
Gia đình dường như không còn là chỗ dựa nữa, mà thay vào đó là trách nhiệm mỗi lúc một nặng nề. Tôi cảm nhận gia đình không ai cảm thông cả, không ai chia sẻ được gì cả, chỉ đòi hỏi mỗi lúc một nhiều. Tôi cảm thấy mệt mỏi vì không thể than vãn được vì sợ lo lắng, nhưng như vậy thì càng không thay đổi được suy nghĩ của mọi người.
Những lúc này tôi lại nhớ tới Bố, có lẽ Bố là người duy nhất yêu thương và chìu chuộng tôi mọi điều, nhưng chỉ vài năm tháng ngắn ngủi. Và rồi Bố cũng đi mất, để lại tôi bơ vơ lạc lõng. Càng lớn tôi càng tôi càng cảm nhận được tôi cần Bố hơn bao giờ hết.
Không ngờ ở tuổi này mà tôi vẫn còn phải làm những việc mà tôi không muốn. Dẫu biết rằng người nhà muốn tốt cho tôi, nhưng nó phạm vào qui tắc sống của mình. Nhưng tôi phải theo để không phụ lòng quan tâm của người nhà, mà có lẽ tôi cũng cần một chút thay đổi. Nhưng tôi lại lo thay đổi chút ít sẽ dẫn đến nhiều và không còn là tôi nữa. Khó nghĩ.
Tinh cảm đến rồi đi ngắn ngủi chỉ vài tuần. Dường như mọi trách nhiệm đổ đầu lên tôi hết. Mà sao cũng được, tôi cũng không muốn nghĩ tới nữa. Có mấy ai biết được tôi cũng buồn. "Sỏi đá cũng cần có nhau" mà. Nhưng tôi quyết định vì quá nhiều quan điểm bất đồng, những hờn giận ghen tuông vớ vẩn và những áp lực mà em tạo ra. Tôi biết có thể tôi sẽ phải hối hận vì đã đánh mất đi một tình cảm quan trọng trong đời nhưng tôi không biết làm sao cả, em không cho tôi thời gian để suy nghĩ, trong khi tôi rất cần. Và tôi cần một người bạn cùng chia sẻ cuộc sống, là nơi bình yên để tôi đi về.
Hôm trước chị Jodi hỏi tôi sống có vui không. Tôi không dám trả lời câu hỏi này, vì tôi cũng không biết tôi có vui không nữa, nhưng tôi cũng không thấy buồn. Tôi nghĩ còn rất nhiều việc phải làm, buồn hay vui tôi cũng không nghĩ tới. Còn nhiều trách nhiệm phải vác lên vai lắm.
Bệnh mấy ngày, cũng như mọi lần không chỉ xuống về sức khỏe mà cả về tinh thần. Cơ thể bắt đầu có phản ứng khi bị stress, cần một chuyến đi chơi xa vậy mà cũng không được vì phải về nhà. Không biết nói sao nữa. Một loạt việc phải làm, mục tiêu phải đạt được mà không biết cách nào để đạt được. Cuộc sống mà, dường như ai cũng vậy nên đời người chỉ có mấy mươi năm thôi, mấy trăm năm chắc chết. Nhớ đến ông Bác làm lụng mấy mươi năm vừa về hưu hưởng phước thì tai biến qua đời. Có lẽ giờ ông đang ngồi uống trà với Bố rồi.