Welcome to my blog
Chủ Nhật, 16 tháng 5, 2010
Sài Gòn không mưa
Tháng sáu trời mưa, trời mưa không dứt
Trời không mưa, anh cũng lại trời mưa
...
Sài Gòn thỉnh thoảng vẫn còn vang lời thơ, lời ca lãng mãn ấy. Chỉ còn mấy hôm nữa là bước vào tháng sáu rồi, vậy mà trời vẫn không chịu vào mưa, có chăng chỉ là nhưng cơn mưa chóng tắt làm cho cái nóng thêm tệ hại. Cái nóng bức của những ngày hạn làm cho con người ta héo mòn, héo úa. Thèm khát một cơm mưa tầm tả để rột rửa nhưng nóng bức, ưu phiền, khợi dậy sự sống và làm mới lại một con người. Trời vẫn không vội mưa, như để trêu chọc ai đấy.
Vậy là hơn 4 năm ở Sài Gòn rồi. Đánh dấu năm nay bằng những điều không may mắn. Đầu năm là bị té xe chung với đứa bạn, mặt mày bê bết máu. Sau đó là loạt những vấn đề trong công việc. Thực ra vấn đề đã lâu lắm rồi, kéo dài suốt mấy tháng trời và đỉnh điểm là tháng 4 vừa qua, mọi thứ cứ như sụp đổ và bản thân cũng sụp đổ vì mệt mỏi. Rồi mọi việc cũng lắng lại, và cố gắng đi tiếp dù vẫn chưa biết là sẽ về đâu.
Tháng 5 này dự tính có một chuyến du lịch dài ngày nhưng cũng không đi được, việc học anh văn thì cũng không hoàn tất được vì không có thời gian làm bài. Trong công ty còn có rất nhiều viêc phải làm nhưng không có tinh thần để làm. Hàng ngày phải lê từng bước chân mệt mỏi vào công ty, cố làm những việc mà mình không muốn/thích làm.
Té làm cho con người ta có thời gian nhìn lại nhiều điều, để không phải đi lạc lối. Đúng hơn là lạc quá xa mà không quay lại kịp. Thiết nghĩ ở đời không việc gì đạt được mà không phải đánh đổi và tất nhiên muốn thành công thì phải vượt qua nhiều chông gai, té ngã nhiều lần. Còn nhớ một bộ phim nào đó có một câu đại loại như vậy "Khi ai đó cầu xin Chúa sự thành công, Chúa không cho họ sự thành công, mà Chúa cho họ cơ hội để đạt được nó." Như vậy hãy cố gắng đứng dậy mà đi tiếp, không thấy đường thì ráng mò mẫm mà đi đi vậy.
Hôm nay đi nhà sách Nguyễn Huệ xem mấy quyển sách tiếng Anh, thấy kho sách Anh ngữ mà ham quá, phong phú, đủ thể loại. Tự cảm thấy bản thân nhỏ bé quá, còn biết bao nhiêu thứ trên đời cần khám phá học hỏi, ngoài cái máy tính ra. Mình đã thụ động đi ít nhiều từ khi nào rồi.
Thời gian dài ưu phiền đến mức không viết blog nổi để nó đóng đầy bụi, hy vọng viết ra được rồi người sẽ nhẹ nhõm hơn. Giờ thì còn phải cố lại để trời mưa.
Một tuần mới lại đến, những bước chân đi vẫn rất nặng nề.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét