Welcome to my blog

Chủ Nhật, 23 tháng 5, 2010

Sài Gòn vẫn nắng và nóng



Sắp vào tháng sáu rồi mà trời vẫn không mưa. Có chăng chỉ là vài cơn mưa nhỏ và làm cho cái nóng thêm tệ hại. Tình hình chung đã không mấy sáng sủa, thêm cái nóng kéo dài làm con người ta gần như kiệt quệ. Giờ chỉ mong mùa mưa mau tới.

Khi lên Sài Gòn tới giờ tôi cũng không thích giao thiệp nhiều và càng lúc càng ít. Chính sự bắt đầu của tôi rất nhiều khó khăn nên tôi cần thời gian và tiền bạc để học hành làm việc hơn là sa đà vào những cuộc vui chơi. Cũng có người phàn nàn về sự vô tâm, bất cần của tôi nhưng tôi cũng không biết làm sao khác đi. Con người vốn không hoàn hảo, tôi cũng là con người nên tôi cũng không hoàn hảo. Hãy bỏ qua những mặt không hoản hảo để có thể xích lại gần nhau hơn.

Nhớ mỗi lần họp lớp cấp 3, các bạn thường nói chuyện với nhau rất vui vẻ dù không thường xuyên liên lạc với nhau. Không khí như vậy cũng nhờ có thằng bạn làm hoạt náo không khí lên, làm nhiều trò chọc phá vớ vần, vô duyên (mọi người gán cho nó). Chẳng ai giận dỗi gì cả, chỉ đơn giản là vui vẻ, người miền tây là vậy. Chính vì vậy mà không khí buổi họp vui vẻ và mọi người gần nhau hơn, tránh đi những buổi họp nhàm chán mà mọi người chỉ ngồi ăn hay hỏi thăm nhau quen thuộc "mày khỏe không, có vợ chưa, con cái mày sao rồi", hay là những người chỉ thích thao thao về bản thân.

Tôi nhận thấy rằng cần thiết phải có người làm trò này nọ để cho buổi nói chuyện thêm phần gần gũi và vui vẻ hơn, giúp các bạn cười nhiều hơn, và cũng giúp bản thân mình đỡ mệt mỏi vì những căng thẳng từ cuộc sống. Tôi vẫn thường hay làm vậy với các các bạn ở Sài Gòn, tôi thấy các bạn cùng vui vẻ cười đùa, nhưng tôi không ngờ cái hậu quả nó lại khác. Con người ở Sài Gòn khác với người ở quê tôi.

Nhảm là nhu cầu có thật của con người. Hầu như cuộc sống ở Sài Gòn bắt người ta lúc nào cũng phải chăm chút bản thân từ lời ăn tiếng nói, cách ăn mặc... Nhưng đôi lúc tôi vẫn thích được tự do, tránh xa nhưng cái gò bó đó, làm những điều ngu ngốc vỡ vẩn, nhất là khi tôi mệt mỏi. Một cách để xả stress hiệu quả. Tôi thích cái gì đó giản dị, thoải mái hơn là sự gò bó, thể hiện bản thân với người khác.

Tôi nhớ có lần tôi tặng chậu lan cho bạn, tôi nói rằng "không cần cám ơn, bạn vui là được rồi, nhưng nhớ sau này lúc tôi làm gì đó sai lầm nhớ đừng dành những lời đắng cay cho tôi là được." Vậy rồi cũng tới. Tôi biết tính bạn và nó cũng làm tôi khó chịu nhưng tôi không dựa vào đó để nặng nhẹ bạn bởi vì không ai hoàn hảo. Tôi cũng không có ý định chỉ toàn làm bạn với người hoàn hảo. Cũng đã không ít lần xảy ra vụ này rồi, không biết lúc đó bạn đang nghĩ gì và dùng những lời lẽ đó. Tôi thú thật là tôi sợ cái suy nghĩ của bạn, tự vẽ ra và phán đủ thứ việc. Nhưng tôi cũng đã không chấp khi bạn đánh tiếng làm lành, tôi không muốn ghim cái gì trong lòng, huề được là huề thôi, bạn bè vui vẻ là chính. Nhưng lần này bạn dựa vào sự dễ dãi của tôi để mà công kích, thách thức. Tôi xin lỗi, vậy là quá đủ rồi bạn.

Nhớ Nuna quá, chỉ muốn ôm và hít cho thật lâu vào...

Chủ Nhật, 16 tháng 5, 2010

Sài Gòn không mưa



Tháng sáu trời mưa, trời mưa không dứt
Trời không mưa, anh cũng lại trời mưa
...
Sài Gòn thỉnh thoảng vẫn còn vang lời thơ, lời ca lãng mãn ấy. Chỉ còn mấy hôm nữa là bước vào tháng sáu rồi, vậy mà trời vẫn không chịu vào mưa, có chăng chỉ là nhưng cơn mưa chóng tắt làm cho cái nóng thêm tệ hại. Cái nóng bức của những ngày hạn làm cho con người ta héo mòn, héo úa. Thèm khát một cơm mưa tầm tả để rột rửa nhưng nóng bức, ưu phiền, khợi dậy sự sống và làm mới lại một con người. Trời vẫn không vội mưa, như để trêu chọc ai đấy.

Vậy là hơn 4 năm ở Sài Gòn rồi. Đánh dấu năm nay bằng những điều không may mắn. Đầu năm là bị té xe chung với đứa bạn, mặt mày bê bết máu. Sau đó là loạt những vấn đề trong công việc. Thực ra vấn đề đã lâu lắm rồi, kéo dài suốt mấy tháng trời và đỉnh điểm là tháng 4 vừa qua, mọi thứ cứ như sụp đổ và bản thân cũng sụp đổ vì mệt mỏi. Rồi mọi việc cũng lắng lại, và cố gắng đi tiếp dù vẫn chưa biết là sẽ về đâu.

Tháng 5 này dự tính có một chuyến du lịch dài ngày nhưng cũng không đi được, việc học anh văn thì cũng không hoàn tất được vì không có thời gian làm bài. Trong công ty còn có rất nhiều viêc phải làm nhưng không có tinh thần để làm. Hàng ngày phải lê từng bước chân mệt mỏi vào công ty, cố làm những việc mà mình không muốn/thích làm.

Té làm cho con người ta có thời gian nhìn lại nhiều điều, để không phải đi lạc lối. Đúng hơn là lạc quá xa mà không quay lại kịp. Thiết nghĩ ở đời không việc gì đạt được mà không phải đánh đổi và tất nhiên muốn thành công thì phải vượt qua nhiều chông gai, té ngã nhiều lần. Còn nhớ một bộ phim nào đó có một câu đại loại như vậy "Khi ai đó cầu xin Chúa sự thành công, Chúa không cho họ sự thành công, mà Chúa cho họ cơ hội để đạt được nó." Như vậy hãy cố gắng đứng dậy mà đi tiếp, không thấy đường thì ráng mò mẫm mà đi đi vậy.

Hôm nay đi nhà sách Nguyễn Huệ xem mấy quyển sách tiếng Anh, thấy kho sách Anh ngữ mà ham quá, phong phú, đủ thể loại. Tự cảm thấy bản thân nhỏ bé quá, còn biết bao nhiêu thứ trên đời cần khám phá học hỏi, ngoài cái máy tính ra. Mình đã thụ động đi ít nhiều từ khi nào rồi.

Thời gian dài ưu phiền đến mức không viết blog nổi để nó đóng đầy bụi, hy vọng viết ra được rồi người sẽ nhẹ nhõm hơn. Giờ thì còn phải cố lại để trời mưa.

Một tuần mới lại đến, những bước chân đi vẫn rất nặng nề.