Dường như mỗi con người khi được sinh ra, cái bản năng trọng họ là luôn thôi thúc tìm kiếm cái gì đó. Kẻ mưu cầu hạnh phúc thì sẽ đi tìm hạnh phúc, người tham danh vọng sẽ chạy theo danh vọng, và cũng sẽ có ai đó sẽ chạy theo tìm kiếm đồng tiền và vật chất.
Tìm kiếm, chờ đợi, thấy rồi thử, rồi lại tìm kiếm. Khi càng vội vã người ta càng lao đầu vào công cuộc tìm kiếm như con thiêu thân. Hình hài sẽ mang đầy thẹo hay mất cả mạng.
Nhưng cái tìm kiếm vốn dĩ là mơ hồ. Có người dành cả đời để theo đuổi, đến khi đạt được thì chợt nhận ra rằng đó không phải là cái mình mong muốn tìm kiếm. Và nhìn lại đoạn đường đã đi qua, thì mới phát hiện ra mình đã bỏ qua rất nhiều và hơn cả là cái vốn dĩ mình nên thuộc về. Hay có ai đó không làm gì cả, không tìm kiếm gì cả, cho đến khi cuối đời thì lại hối hận vì đã không kịp làm gì cho cuộc đời của mình.
Người miền tây có cái hay là cuộc sống rất vô tư giản dị. Họ tận hưởng từng ngày một, sống hôm nay và không biết ngày mai. Họ cũng không vội vã tìm kiếm cái gì, cái gì đến họ sẽ nhận và vui vẻ chấp nhận. Nhưng cái hay cũng là cái dở, đó chính là vì sao ở miền tây phát triển rất chậm.
Tôi cũng vậy, ròng rã đi tìm kiếm, lao đầu vào cuộc sống. Và càng mệt mỏi hơn khi không biết mình đi tìm kiếm cái gì ở cuộc sống này. Vừa tìm kiếm cái mới lại vừa sợ đánh mất cái cũ hay lỡ cái gì đó. Tôi biết tôi phải tìm kiếm cái gì đó mà tôi thuộc về và hơn nữa là không có gì là mãi mãi. Con người ta phải đi tới dù có chấp nhận nó hay không.
Bơi một mình trong biển người. Sợ thì cũng không phải là sợ mà là không biết bơi hướng nào. Đành bơi tới đâu đoán đường tới đó vậy. Lạc đường thì quay lại, có kiệt sức cũng đành chịu. Không có sự chọn lựa.
Tản mạn một chút trong lúc sếp vắng nhà vậy.
Welcome to my blog
Thứ Năm, 23 tháng 2, 2012
Thứ Năm, 2 tháng 2, 2012
Đời người là những chuyến tàu
Thời gian này thường là khoản thời gian mà người ta thường lắng đọng lại bởi những suy nghĩ. Suy nghĩ về những ngày đã qua và suy tính cho thời gian tới.
Nghĩ về những ngày đã qua!
Đời người là những chuyến tàu, có họp rồi tan. Hôm trước có xem một cuối phim có câu chuyện về tâm lý đứa con bị ảnh hưởng như thế nào khi có Bố hay Mẹ mất sớm, và cố gắng vượt qua chuyện đó để sống cuộc sống của chính mình. Chuyện tưởng dễ nhưng lại không dễ.
Cứ mỗi lần từ Cần Thơ về lại Sài Gòn, tôi chạy vội ra bến xe vì tôi không thích nhìn cảnh chia tay bịnh rịn. Mỗi lần như mọi lần, tôi lại nghĩ đến chuyến tàu cuối cùng của mình, nghĩ đến việc có lúc nào đó tôi đi và không thể về nhà nữa. Tôi biết chỉ là suy nghĩ linh tinh, nhưng thật khó để không nghĩ về nó.
Tôi biết suy nghĩ này khơi nguồn từ hối tiếc nhất trong đời của mình. Tôi không có dịp nhìn Bố tôi lần cuối, không có dịp chào tạm biệt. Ông đi làm rồi không bao giờ trở lại.
Nghĩ về những suy tính sắp tới!
Nghĩ thì nhiều những chưa biết nên làm gì. Ước mơ thì nhiều, muốn bay cao bay xa. Và trách nhiệm cũng nhiều, trách nhiệm kéo những ước mơ lại. Một điều chắc chắn rằng, con người muốn sống tốt và có ích thì cần phải có ước mơ, có mục tiêu. Mình sẽ cần thời gian để sắp xếp lại những ước mơ trong thực tại này.
Về nhà ăn Tết 9 ngày, cũng có những chuyện "lùm xùm", nhưng người nhà cả nên không có gì phải giận hờn lắm. Tôi yêu gia đình tôi lắm. Giờ trở lại Sài Gòn, tâm trạng thật nặng nề. Đi làm còn gặp gỡ đồng nghiệp, về tới nhà với bốn bức tường lạnh lẽo, lại tiếp tục những ngày một mình. Cần một vài tuần để lấy lại tinh thần.
Dẫu biết không có gì là mãi mãi, phải mạnh dạng gạt bỏ những cái đã qua và đi lên phía trước. Nhưng với tôi, đã vốn là người của những suy tư, thì đành đeo mang vậy.
Nghĩ về những ngày đã qua!
Đời người là những chuyến tàu, có họp rồi tan. Hôm trước có xem một cuối phim có câu chuyện về tâm lý đứa con bị ảnh hưởng như thế nào khi có Bố hay Mẹ mất sớm, và cố gắng vượt qua chuyện đó để sống cuộc sống của chính mình. Chuyện tưởng dễ nhưng lại không dễ.
Cứ mỗi lần từ Cần Thơ về lại Sài Gòn, tôi chạy vội ra bến xe vì tôi không thích nhìn cảnh chia tay bịnh rịn. Mỗi lần như mọi lần, tôi lại nghĩ đến chuyến tàu cuối cùng của mình, nghĩ đến việc có lúc nào đó tôi đi và không thể về nhà nữa. Tôi biết chỉ là suy nghĩ linh tinh, nhưng thật khó để không nghĩ về nó.
Tôi biết suy nghĩ này khơi nguồn từ hối tiếc nhất trong đời của mình. Tôi không có dịp nhìn Bố tôi lần cuối, không có dịp chào tạm biệt. Ông đi làm rồi không bao giờ trở lại.
Nghĩ về những suy tính sắp tới!
Nghĩ thì nhiều những chưa biết nên làm gì. Ước mơ thì nhiều, muốn bay cao bay xa. Và trách nhiệm cũng nhiều, trách nhiệm kéo những ước mơ lại. Một điều chắc chắn rằng, con người muốn sống tốt và có ích thì cần phải có ước mơ, có mục tiêu. Mình sẽ cần thời gian để sắp xếp lại những ước mơ trong thực tại này.
Về nhà ăn Tết 9 ngày, cũng có những chuyện "lùm xùm", nhưng người nhà cả nên không có gì phải giận hờn lắm. Tôi yêu gia đình tôi lắm. Giờ trở lại Sài Gòn, tâm trạng thật nặng nề. Đi làm còn gặp gỡ đồng nghiệp, về tới nhà với bốn bức tường lạnh lẽo, lại tiếp tục những ngày một mình. Cần một vài tuần để lấy lại tinh thần.
Dẫu biết không có gì là mãi mãi, phải mạnh dạng gạt bỏ những cái đã qua và đi lên phía trước. Nhưng với tôi, đã vốn là người của những suy tư, thì đành đeo mang vậy.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)