Welcome to my blog

Thứ Năm, 2 tháng 2, 2012

Đời người là những chuyến tàu

Thời gian này thường là khoản thời gian mà người ta thường lắng đọng lại bởi những suy nghĩ. Suy nghĩ về những ngày đã qua và suy tính cho thời gian tới.

Nghĩ về những ngày đã qua!
Đời người là những chuyến tàu, có họp rồi tan. Hôm trước có xem một cuối phim có câu chuyện về tâm lý đứa con bị ảnh hưởng như thế nào khi có Bố hay Mẹ mất sớm, và cố gắng vượt qua chuyện đó để sống cuộc sống của chính mình. Chuyện tưởng dễ nhưng lại không dễ.
Cứ mỗi lần từ Cần Thơ về lại Sài Gòn, tôi chạy vội ra bến xe vì tôi không thích nhìn cảnh chia tay bịnh rịn. Mỗi lần như mọi lần, tôi lại nghĩ đến chuyến tàu cuối cùng của mình, nghĩ đến việc có lúc nào đó tôi đi và không thể về nhà nữa. Tôi biết chỉ là suy nghĩ linh tinh, nhưng thật khó để không nghĩ về nó.
Tôi biết suy nghĩ này khơi nguồn từ hối tiếc nhất trong đời của mình. Tôi không có dịp nhìn Bố tôi lần cuối, không có dịp chào tạm biệt. Ông đi làm rồi không bao giờ trở lại.

Nghĩ về những suy tính sắp tới!
Nghĩ thì nhiều những chưa biết nên làm gì. Ước mơ thì nhiều, muốn bay cao bay xa. Và trách nhiệm cũng nhiều, trách nhiệm kéo những ước mơ lại. Một điều chắc chắn rằng, con người muốn sống tốt và có ích thì cần phải có ước mơ, có mục tiêu. Mình sẽ cần thời gian để sắp xếp lại những ước mơ trong thực tại này.

Về nhà ăn Tết 9 ngày, cũng có những chuyện "lùm xùm", nhưng người nhà cả nên không có gì phải giận hờn lắm. Tôi yêu gia đình tôi lắm. Giờ trở lại Sài Gòn, tâm trạng thật nặng nề. Đi làm còn gặp gỡ đồng nghiệp, về tới nhà với bốn bức tường lạnh lẽo, lại tiếp tục những ngày một mình. Cần một vài tuần để lấy lại tinh thần.

Dẫu biết không có gì là mãi mãi, phải mạnh dạng gạt bỏ những cái đã qua và đi lên phía trước. Nhưng với tôi, đã vốn là người của những suy tư, thì đành đeo mang vậy.

Không có nhận xét nào: