Cứ mỗi độ hè về là người nôn nao đến lạ. Dường như sáu năm làm việc, không đủ để xóa nhòa đi những cái vốn đã quen thuộc.
Gần ba mươi năm sống trên đời, là hết gần hai mươi năm dành thời gian cho việc đến trường. Và hè là một mảng ký ức khá lớn trong cuộc đời tôi, nếu không muốn nói là lớn nhất. Hè cũng là khoảng thời gian mà mọi hoạt động cuộc sống là sôi nổi nhất của mỗi người, riêng tôi còn là những dấu ấn chẳng thể quên.
Ngược dòng thời gian để quay về với những kỷ niệm. Mỗi năm, sau chín tháng học là ba tháng nghỉ hè. Tôi còn nhớ khi mà cái nắng bắt đầu gắt hơn, những cơn mưa đầu mùa đến và đi trong vội vã, hoa phượng nở đỏ một góc trường và tiếng ve sầu rộn rã là báo hiệu mùa thi và mùa tan trường. Tôi thích những ngày học cuối năm lắm, đây là khoảng thời gian chờ tổng kết điểm nên học sinh không học hành gì, mà chỉ đến trường để trò chuyện, chơi với nhau, hay cộng thử điểm số và so sánh.
Hè cũng là khoảng thời gian “tuổi thơ tôi thả trên đồng”, khi mà quê tôi vẫn còn những đồng lúa, nơi mà tôi có thể mò cua bắt óc, hái trái cây dại quanh đồng, hay thả những ước mơ theo những cánh diều bay vào trời xanh. Nơi mà dòng sông vẫn còn đó, chiều chiều bám theo những thân chuối và thả người xuôi theo dòng nước. Nơi mà những chò chơi dân gian đã là 1 dĩ vãng như cò chẹp, bắn bi, nắn đất sét, hay sưu tầm dây thun, vé số cũ…
Và một ký ức chẳng thể nào quên được. Tôi còn nhớ như in vào đầu, kỳ nghỉ hè tôi từ mẫu giáo vào lớp một. Cuối năm mẫu giáo, mặc dù là lớp trưởng nhưng tôi chẳng bao giờ là đứa trẻ ngoan. Nên cuối năm chắc chắn phần thưởng sẽ bé tí teo khi lên nhận thưởng. Mẹ tôi thường giấu tôi mua thêm quà, sau đó bà lẻn vào phòng để gói lại và gửi cho cô giáo đính kèm vào phần quà tôi lúc lên nhận thưởng. Chỉ đơn giản bà không muốn tôi buồn hay tuổi thân so với tụi bạn. Dù bà giấu khá kỹ nhưng tôi vẫn biết chuyện đó vì tôi khá hoạt bát khi tôi còn nhỏ. Và đó cũng là phần quà sau cùng cho đến tận bây giờ bà dành cho tôi. Có lẽ vì sau biến cố, cuộc sống quá bận rộn bà không còn thời gian dành cho con cái hay để thấu hiểu cảm xúc của con cái nữa.
Hết hè vào lớp một. Tôi còn nhớ cảm xúc ngày đầu tiên tôi đến trường. Không phải là cảm xúc háo hức của ngày tựu trường, hay phấn khởi khi có một trãi nghiệm mới. Tôi thấy mình lạc lõng lắm và thiếu thốn một cái gì đó mà ở tuổi tôi lúc bấy giờ không nhận ra được. Những bước chân đầu tiên vào trường, tôi phải tự đi một mình. Không còn ai đưa tôi đến trường và đón tôi sau giờ học, tất cả chỉ một mình. Không còn ai để tôi làm nũng khi tôi được khen ở trường. Tôi phải học tự lo cho mình, tự mặc quần áo, tự bọc sách vở, và tự làm cho tôi vui. Có lẽ vì còn là trẻ con nên tôi cũng qua nhanh với sự mất mác lớn nhất trong đời mình, nhưng tôi biết nó là vết thương không bao giờ có thể hàn gắn được, và thỉnh thoảng đau khi có dịp.
Nghĩ lại tôi cũng may mắn lắm. Có lẽ ở người khác mà trong hoàn cảnh của tôi chắc gì tôi đã được đi học. Nhưng Mẹ tôi vẫn còn đủ tỉnh táo dành được thời gian để sắp trường học cho tôi, tạo cơ sở tốt cho việc học hành của tôi tới giờ.
Có lẽ đời là vậy. Nó không cho ai tất cả, và cũng không nỡ lấy tất cả của ai đó.
Tản mạn một chút những ngày đầu hè. Vẫn vang đâu đó tiếng hát của Hương Lan “Mỗi năm đến hè lòng man mác buồn.”