Sang hè, cái nắng
chói chang và oi bức của khí hậu như một đặc điểm riêng của cái xứ nhiệt đới này.
Dễ dàng nhận thấy trên khắp phố phường Cần Thơ hay Sài Gòn sắc vàng rực rỡ của
loài hoa mang nhiều cái tên như Lan Hoàng Hậu, Bò Cạp Vàng, Muông Vàng, Xuân
Vàng hay Điệp Vàng. Riêng tôi, tôi thích cái tên Bò Cạp Vàng, chắc vì cái tên
nghe gần gũi với miền sông nước hơn. Không biết loài hoa này đã du nhập vào Việt
Nam khi nào, nhưng khi tôi nhận biết ra vẻ đẹp của nó thì nó đã có khắp phố phường
rồi. Có lẽ vìphù hợp với thổ nhưỡng khí hậu nóng nơi đây, mà loài cây này trổ
hoa đẹp hơn bao giờ hết.
Sắc vàng rực rỡ
giữa trời nắng gắt và oi bức bình thường dường như sẽ làm tăng cảm xúc khó chịu
thêm cho con người. Nhưng không, nó lại làm cho khí trời thêm rực rỡ, và người
thưởng hoa cũng quên hẳng đi cái nóng mà thay vào đó một niềm vui nho nhỏ, một
hạnh phúc thoáng nhẹ.
Và không biết từ
bao giờ, loài hoa này đã thay thế những loài hoa khác làm nhiệm vụ báo hè. Tôi
còn nhớ khi tôi còn đi học cấp 2, 3. Cứ mối độ hè về, là hoa Phượng đỏ, và tiếng
ve sầu rộn khắp sân trường, khắp trời thành phố Cần Thơ. Rồi cả bọn cùng nhau
nhặt nhưng bông hoa vươn vãi làm thành con bướm ép vào trang sách, tập. Mộng mơ
tuổi học trò mà. Mùa hè tới cũng là mùa thi tới, vội vã cho kỳ thi, và cũng nôn
nao cho 3 tháng hè.
Rồi lên Đại học,
dường như hoa Phượng vỹ ngày nào đã nhẹ nhàng bị thay thế bởi hoa Bằng Lăng tím.
Hình ảnh sắc tím phủ khắp khuông viên Đại học Cần Thơ có lẽ khó thể nào quên được.
Mỗi lần về quê, nhất là vào dịp hè. Tôi thường chạy một vòng trường cũ, để tìm
lại những kỹ niệm vốn là một phần không thể quên được. Sắc tím hoa Bằng Lăng vẫn
còn đó, trường vẫn còn đó, nhưng bạn cũ đâu rồi.
Theo dòng thời
gian, mọi thứ đều sẽ phải thay đổi và bị thay thế. Kỷ niệm và quá khứ là cái
đáng trân trọng, nhưng không thể song hành mãi mãi với thời gian được. Tôi biết
mình không thể làm gì hơn là phải chấp
nhận sự thay đổi, yêu mến những cái mới đến. Cám ơn cuộc đời đã mang đến Bò Cạp
Vàng như những niềm vui nho nhỏ mỗi ngày. Và tôi biết sắc đỏ Phượng Vỹ hay tím
của Bằng Lăng vẫn còn đó mãi trong trái tim tôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét