Cùng một thời gian và địa điểm, cuộc sống mang đến những giây phút ngọt ngào cho những người này, nhưng lại có người nhận được những nỗi buồn đau bất tận. Đời vốn vậy, hãy tận hưởng những cái mà nó ban tặng.
--------
Cuộc sống khắc nghiệt đến vậy sao? Nhiều lúc nghĩ về cái cách mà chị P trốn khỏi cuộc sống hiện tại làm mình thật sự sốc, nhất là với người mình tin vào bản lĩnh sống mạnh mẽ đến vậy. Có lẽ khi niềm tin vào những gì hiện tai mất hết, người ta sẽ trốn chạy đến một vùng trời mới, nơi người ta sẽ bắt đầu lại từ đầu, tìm những niềm tin mới để tiếp tục.
Với chị mình luôn có một cái tình cảm đặc biệt. Mình nhìn thấy được ở chị cái tâm dành cho mọi người. Mình rất tiếc đã không có thời gian để nói chuyện nhiều với chị, mình luôn là kẻ vô tâm mặc dù mình luôn cố gắng. Có lẽ khi đánh mất rồi mới thấy tiếc. Mình đã cố gắng liên lạc nhiều lần nhưng chị từ chối. Thôi đành chờ chị ấy quay về vậy.
-------
Hôm nay 6g sáng Mẹ gọi. Mình biết ngay là tin không lành. Mẹ nói trong nước mắt là ông anh họ mình ngủ một giấc và đi luôn. Hôm rày mình nghe tin người ta chết nhiều quá nên cũng bứt rứt lo cho gia đình, và mình không nghĩ là anh. Từ sáng giờ đầu mình gần như nổ tung bởi những dòng suy nghĩ về cuộc sống, thân phận con người, về ông anh bạc số và về mình.
Nhớ lần cuối cùng mình gặp và nói chuyện với anh là lúc về lễ 30/04. Như mọi lần anh đứng bên ngoài nhà hỏi mình mới về hả, và mình cũng chỉ trả lời vội vã vài câu, và cái nhìn thoáng qua. Nếu (cũng lại là nếu) mình biết trước, mình sẽ nói chuyện nhiều hơn, mình sẽ nhìn kỹ xem những thay đổi trên nét mặt theo thời gian..., nhưng mọi thứ đã quá trễ. Vài dòng tưởng niệm về người anh quá cố, gửi vào đó sự trân trọng, và tình cảm muôn màng.
Mai mình sẽ về Cần Thơ để chào tạm biệt anh, chúc anh an nghỉ yên lành.
Một lần nữa nhắc nhở bản thân mình rằng, sẽ không biết đâu là lần cuối cùng mình gặp người nào đó, hãy trân trọng.
Welcome to my blog
Thứ Năm, 12 tháng 7, 2012
Những ngày đầu
Còn nhớ những ngày đầu vào Sài Gòn, chạy gần nửa bản đồ Sài Gòn để tìm cái chợ với cái tên rất ư là kỳ cục, "Hạnh Thông Tây". Vậy đó là đã hơn sáu năm rồi.
Trôi vào cơn mưa lắc rắc là nỗi nhớ.
Những ngày đầu luôn khó, và khó mà quên được.
Vài dòng cho ta và cho người.
Trôi vào cơn mưa lắc rắc là nỗi nhớ.
Những ngày đầu luôn khó, và khó mà quên được.
Vài dòng cho ta và cho người.
Thứ Bảy, 7 tháng 7, 2012
Đứng ngược dòng
Dòng đời vẫn cứ trôi, con nước vẫn lúc êm ả xuôi dòng, lúc xoáy tít nhấn chìm tất cả. Có người lúc thả người theo dòng, lúc đứng ngược lại, gồng người để không muốn trôi theo dòng đời nữa. Dù có làm gì thì vẫn cứ trôi, cái sự vô tình của thời gian là vậy.
Dạo gần đây con người tôi khác. Nếu bên ngoài nhìn vào, thì tôi vẫn sống, vẫn làm việc, vẫn yêu thương. Nhưng tự bên trong, tôi biết tôi khác với tôi của thường ngày. Mọi việc tôi làm đều mất đi cái tình cảm mà tôi vốn thường đặt vào. Giờ đây, mọi thứ trở nên nhạt nhẽo, vô vị đến lạ, đến cả tôi cũng không nhận biết rõ lý do được.
Đối với tôi, tình cảm là thứ luôn được đặt vào mọi việc tôi làm, nó như là thứ gia vị của cuộc sống mà tôi nghĩ là luôn cần thiết khi ta còn sống, còn làm việc. Dẫu biết rằng đôi lúc nó mang đến cho tôi không ít phiền toái. Chỉ một chút tình cảm thôi, tôi cảm thấy mình yêu công việc mình làm hơn, nó trở nên có ý nghĩa hơn. Không chỉ cho người khác, mà nó còn cho bản thân. Nó thể hiện rằng tôi đang tận hưởng cuộc sống, và cuộc sống của tôi có ý nghĩa.
Như lúc này, tôi không muốn đi tới nữa, tôi chỉ muốn quay đầu lại, nhìn về những ngày cũ. Tôi nhớ tôi của ngày cũ...
Mệt mỏi với những bon chen của người đời. Chắc trên trái đất này, loài người là loài sinh vật đối xử tệ hại với cùng loài nhất. Tôi không bao giờ muốn tổn hại ai cả, đơn giản vì cũng không muốn bị như vậy.
Suy cho cùng tất cả bắt nguồn từ sự ích kỷ. Con người ta vốn ích kỷ, nó giống như bản chất tự nhiên của mỗi người vậy. Cho nên, tự trong bản thân mỗi người phải luôn tự tìm cách cân bằng giữa ta và người. Khi ta đặt ta càng cao, thì ta càng ích kỷ. Khi càng ích kỷ, thì ta càng làm nhiều việc tổn hại đến người khác để bảo vệ lợi ích của mình.
Và những mối quan hệ... giá mọi người biết yêu thương nhau hơn yêu bản thân mình.
Thiết nghĩ buông xuôi mọi việc, nuông chìu bản thân lúc này là hay. Cho phép bản thân được yêu và nghĩ đến mình nhiều hơn.
Mưa nhẹ rơi.
Thấm ướt ngoài hiên nhà.
Trời kéo mây buồn.
Chợt nhớ.
Cho tôi bình yên và ấm áp.
Và cho tôi xin một giấc ngủ say trong những ngày cũ.
Dạo gần đây con người tôi khác. Nếu bên ngoài nhìn vào, thì tôi vẫn sống, vẫn làm việc, vẫn yêu thương. Nhưng tự bên trong, tôi biết tôi khác với tôi của thường ngày. Mọi việc tôi làm đều mất đi cái tình cảm mà tôi vốn thường đặt vào. Giờ đây, mọi thứ trở nên nhạt nhẽo, vô vị đến lạ, đến cả tôi cũng không nhận biết rõ lý do được.
Đối với tôi, tình cảm là thứ luôn được đặt vào mọi việc tôi làm, nó như là thứ gia vị của cuộc sống mà tôi nghĩ là luôn cần thiết khi ta còn sống, còn làm việc. Dẫu biết rằng đôi lúc nó mang đến cho tôi không ít phiền toái. Chỉ một chút tình cảm thôi, tôi cảm thấy mình yêu công việc mình làm hơn, nó trở nên có ý nghĩa hơn. Không chỉ cho người khác, mà nó còn cho bản thân. Nó thể hiện rằng tôi đang tận hưởng cuộc sống, và cuộc sống của tôi có ý nghĩa.
Như lúc này, tôi không muốn đi tới nữa, tôi chỉ muốn quay đầu lại, nhìn về những ngày cũ. Tôi nhớ tôi của ngày cũ...
Mệt mỏi với những bon chen của người đời. Chắc trên trái đất này, loài người là loài sinh vật đối xử tệ hại với cùng loài nhất. Tôi không bao giờ muốn tổn hại ai cả, đơn giản vì cũng không muốn bị như vậy.
Suy cho cùng tất cả bắt nguồn từ sự ích kỷ. Con người ta vốn ích kỷ, nó giống như bản chất tự nhiên của mỗi người vậy. Cho nên, tự trong bản thân mỗi người phải luôn tự tìm cách cân bằng giữa ta và người. Khi ta đặt ta càng cao, thì ta càng ích kỷ. Khi càng ích kỷ, thì ta càng làm nhiều việc tổn hại đến người khác để bảo vệ lợi ích của mình.
Và những mối quan hệ... giá mọi người biết yêu thương nhau hơn yêu bản thân mình.
Thiết nghĩ buông xuôi mọi việc, nuông chìu bản thân lúc này là hay. Cho phép bản thân được yêu và nghĩ đến mình nhiều hơn.
Mưa nhẹ rơi.
Thấm ướt ngoài hiên nhà.
Trời kéo mây buồn.
Chợt nhớ.
Cho tôi bình yên và ấm áp.
Và cho tôi xin một giấc ngủ say trong những ngày cũ.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)