Welcome to my blog

Thứ Năm, 12 tháng 7, 2012

Rối rắm những dòng suy nghĩ

Cùng một thời gian và địa điểm, cuộc sống mang đến những giây phút ngọt ngào cho những người này, nhưng lại có người nhận được những nỗi buồn đau bất tận. Đời vốn vậy, hãy tận hưởng những cái mà nó ban tặng.

--------

Cuộc sống khắc nghiệt đến vậy sao? Nhiều lúc nghĩ về cái cách mà chị P trốn khỏi cuộc sống hiện tại làm mình thật sự sốc, nhất là với người mình tin vào bản lĩnh sống mạnh mẽ đến vậy. Có lẽ khi niềm tin vào những gì hiện tai mất hết, người ta sẽ trốn chạy đến một vùng trời mới, nơi người ta sẽ bắt đầu lại từ đầu, tìm những niềm tin mới để tiếp tục.

Với chị mình luôn có một cái tình cảm đặc biệt. Mình nhìn thấy được ở chị cái tâm dành cho mọi người. Mình rất tiếc đã không có thời gian để nói chuyện nhiều với chị, mình luôn là kẻ vô tâm mặc dù mình luôn cố gắng. Có lẽ khi đánh mất rồi mới thấy tiếc. Mình đã cố gắng liên lạc nhiều lần nhưng chị từ chối. Thôi đành chờ chị ấy quay về vậy.

-------

Hôm nay 6g sáng Mẹ gọi. Mình biết ngay là tin không lành. Mẹ nói trong nước mắt là ông anh họ mình ngủ một giấc và đi luôn. Hôm rày mình nghe tin người ta chết nhiều quá nên cũng bứt rứt lo cho gia đình, và mình không nghĩ là anh. Từ sáng giờ đầu mình gần như nổ tung bởi những dòng suy nghĩ về cuộc sống, thân phận con người, về ông anh bạc số và về mình.

Nhớ lần cuối cùng mình gặp và nói chuyện với anh là lúc về lễ 30/04. Như mọi lần anh đứng bên ngoài nhà hỏi mình mới về hả, và mình cũng chỉ trả lời vội vã vài câu, và cái nhìn thoáng qua. Nếu (cũng lại là nếu) mình biết trước, mình sẽ nói chuyện nhiều hơn, mình sẽ nhìn kỹ xem những thay đổi trên nét mặt theo thời gian..., nhưng mọi thứ đã quá trễ. Vài dòng tưởng niệm về người anh quá cố, gửi vào đó sự trân trọng, và tình cảm muôn màng.

Mai mình sẽ về Cần Thơ để chào tạm biệt anh, chúc anh an nghỉ yên lành.


Một lần nữa nhắc nhở bản thân mình rằng, sẽ không biết đâu là lần cuối cùng mình gặp người nào đó, hãy trân trọng.

Không có nhận xét nào: