Welcome to my blog

Thứ Hai, 19 tháng 12, 2011

We belong to the sea

Nghe lại bài hát "We belong to the sea" của Aqua. Bài hát này cũng đã hơn 10 năm rồi, từ lúc mình còn là học sinh cấp 3. Giai điệu thánh thót và da diết đến lạ, nhất là phần điệp khúc. Lại nghĩ.
Where do I belong to? Đây có lẽ là câu hỏi lớn nhất và sẽ chạy dài đến hết cuộc đời mình. Mình yêu cuộc sống này lắm, yêu gia đình, yêu bạn bè. Quí trọng những gì Bố Mẹ cho và những gì mình cố đạt được. Mình nghĩ mình may mắn và sung sướng hơn nhiều người lắm. Nhưng... đôi lúc mình thấy mệt mỏi, và đơn độc lắm, nhất là những lúc như thế này. Người ta nói đúng, khổ hay sướng cũng do suy nghĩ mà ra.
Cuộc sống cho mình nhiều thứ nhưng cũng chính nó cướp đi của mình nhiều thứ. Không biết tự bao giờ, mình luôn đặt ra câu hỏi này, nơi mà mình thực sự thuộc về. Có lúc nghĩ đến ngày đó, ngày mà mọi người điều phải đi qua. Mình muốn được thành tro bụi và bay vào đại dương bao la. Khi đi mình có thể đi đến mọi nơi, tự do tự tại, quẵng lại nhưng lo âu và trách nhiệm. Trở lại câu hỏi "Where do I belong to?".
Sài Gòn, mình cũng yêu Sài Gòn lắm, nơi mình chọn để bắt đầu khởi nghiệp. Sài Gòn mang đến cho mình cuộc sống sung túc hơn, bạn bè và một thế giới mở. Nhưng nó là nơi lấy hết những mơ mộng của mình, chỉ còn lại cuộc sống quá trần trụi.
Cần Thơ, quê hương yêu dấu của mình. Nếu còn một ngày cuối cùng thì mình vẫn chọn nơi này để trãi qua. Vì gia đình mình ở đó, những người thân yêu nhất của mình ở đó. Mình thấy bình yên khi nghĩ về nhưng... nó là trách nhiệm nặng nề, gánh vác và chăm lo cho gia đình. Mình muốn dang tay ôm hết mọi người vào lòng, nhưng mình biết, mình quá nhỏ bé không thể ôm hết vào lòng được và làm mình khắc khoải ưu phiền.
Có những lúc mơ về một chân trời mới, một đất nước mới, nơi mình có thể tiếp cận niềm đam mê những công nghệ hiện đại, cách làm việc chuyên nghiệp. Nhưng mình biết đó chỉ là đam mê của tuổi trẻ, nó không phải là đích đến của cả đời.
Và đêm đêm vẫn hay mơ về những ngày xa xưa, một thế giới phù du mà tiền tài vật chất là vô nghĩa, nơi này xa xắm lắm. Như vậy vẫn chưa có đáp án cho câu hỏi này.
Trở lại với thực tại, cái mình đang thuộc về. Dẫu biết cuộc đời này mình phải đi trên chính đôi chân của mình, phải dũng cảm đổi mặt,nhưng đôi lúc mình sợ và đơn độc biết chừng nào.
Sợ cái cảm giác đơn độc và nhất là đơn độc giữa đám đông, nơi có nhiều người lắm nhưng mình có gào thét cũng chẳng ai nhìn lại.
Sợ khi yêu một ai đó và chỉ được đáp lại bằng ánh nhìn hờ hững, hay sợ đi cùng ai đó nhưng vẫn thấy lạnh léo trong người.
Sợ khi gia đình trông chờ vào mình quá nhiều, vì mình nếu mình không kham nổi thì gia đình mình phải ra sao đây.
Sợ làm phải đi một mình trên lối đi xa lạ, không biết đúng hay sai.
Làm người đã khó, làm một người đàn ông, mà đàn ông tốt càng khó hơn nhiều.

Thứ Sáu, 14 tháng 10, 2011

Bạn, kẻ thù và bạn của kẻ thù

Thật sự không thích những bài viết dạng này, vì nó mang tính chất như đang phàn nàn về vấn đề gì đó. Nhưng cảm xúc viết thì viết, viết để sau này đọc lại xem suy nghĩ mình thay đổi như thế nào, và viết vì mình cần ôn lại cái trình độ tiếng Việt của mình.

Hôm nay là một ngày không vui mà hậu quả của nó là từ ngày hôm qua. Sự việc thì thật bé nhỏ, bản thân mình cũng không để ý đến cho đến khi những người xung quanh làm cho nó trở nên nghiêm trọng và hàng loạt người nói dối mình. Và nó càng nghiêm trọng hơn khi làm mình nhớ lại cái chuyện cũ, và hơn nữa là thấy lại cái mặt đó.

Ngay từ còn nhỏ, khi anh hay thằng em gây gỗ với bất cứ ai, chẳng cần biết ai đúng ai sai, người mình bên vực sẽ là anh em của mình. Ngay cả Mẹ cũng vậy, khi Mẹ có chuyện này nọ với bên Nội thì mình luôn đứng về phía Mẹ, mình biết có lúc Mẹ sai nhưng cái chính mình muốn cho mọi người biết là mình luôn ở bên Mẹ, và nếu họ không thích Mẹ đồng nghĩa với việc sẽ không có mình trong cuộc sống của họ. Còn với Mẹ, mình luôn muốn cho Mẹ biết dù thế nào thì mình vẫn đứng về phía Mẹ. Sau này lớn lên, mình càng nhận thấy Mẹ có nhiều chỗ không đúng, nhưng nếu sự việc xảy ra thì mình vẫn cư xử như vậy. Người ta có thể nói là trẻ con, không phân biệt đúng sai. Mình mặc kệ.

Vào đời, là chuyện bạn, chuyện bè. Mình còn nhớ cách đây chừng hơn năm, cô bạn "chân ngắn" của mình bị một đám bạn khác hiếp đáp. Với mình, đúng sai không quan trọng, quan trọng là bạn mình, và mình tin bạn mình, đứng về phía bạn mình. Tụi kia sẽ không là gì với mình nữa, mãi mãi.

Vậy mà tới chuyện của mình, với cái thằng có "cớ" để "nặng nhẹ" mình 2 lần thì cô bạn "chân ngắn" của mình vẫn quàng tay bâu cổ và xưng là "em trai của tôi". Còn ngay lúc xảy ra "chuyện", thèm có ai đó đứng về phía mình cũng không có, trong khi đó người ta có bầy có lũ và đoàn kết biết mấy. Nghĩ lại mà còn thấy nản. Cũng may mình vẫn đứng vững, không thất vọng quá lâu vì mấy chuyện như vậy.

Cái chốt của vấn đề là người ta thường suy nghĩ thiệt hại trước khi đứng về phía nào đó, nếu không cần thiết thì cũng không nên tranh luận cho mất lòng. Cho nên lúc này, đúng hay sai không quan trọng, quan trọng là họ được yên ổn, và không ảnh hưởng đến những cái khác "quan trọng hơn". Cái suy nghĩ của người trưởng thành là vậy, còn bản thân mình thì đem cái "trẻ con" để đặt vào thì không khớp là điều tất nhiên. Bài học từ vỡ lòng, đã tham gia cuộc chơi thì phải "hòa" vào, nếu không được, hãy trở về với cái "nơi" của mình.

Đang trong giai đoạn khó khăn, hy vọng mọi việc sẽ thành công, để mình còn được ở lại Sài Gòn, để theo đuổi những suy tính của mình.

Thứ Tư, 5 tháng 10, 2011

Tuổi đời và sự mất mác

Hôm nay trên facebook, thấy tin Mẹ thằng bạn mất. Tự nhiên thấy lo quá. Đời mình có 2 người yêu quí nhất thì 1 người đã bỏ mình đi mấy mươi năm rồi. Có gì nữa, chắc không biết sao chịu nổi. Mỗi lần về nhà thấy Mẹ già đi, có tóc bạc hay da nhăn nheo đi, là tim mình thắt lại rồi, mắt thấy cay rồi. Thương và nhớ Mẹ quá.

Nghĩ, khi tuổi đời người ta tăng lên thì đồng nghĩa với mất đi nhiều hơn là nhận được. Cuộc đời vốn vậy, và mình cần thời gian để chấp nhận nó.

Nóng giận có kiểm soát

Cái tính “trời thần” của mình vốn có từ hồi bé tí rồi. Nhớ lúc còn học mẫu giáo chừng 5-6 tuổi. Chỉ cần cô giáo la gì đó là bỏ về nhà, mà trường cách nhà mấy cây số. Hay mấy lần bị đòn tơi tả vì cái tội khóc đòi bịch cốm bắp mà Bố hứa mỗi khi được “cắm cờ”. Đỉnh điểm là bẻ trật tay lái khiến 2 Bố con nhém bị xe tông, kết quả là bị Bố đánh đòn và cũng là lần duy nhất trong đời ông đánh mình vì ông cũng chẳng đánh ai bao giờ. Lên cấp 2, suýt bỏ học vì bà cô thể dục bắt mình thi kiểm tra, khi mình đang bị bệnh. Còn lên cấp 3 nhém bị đuổi vì xé bài kiểm tra điểm thấp vì bị bà cô môn Lý đì. Và còn vô vàng chuyện nữa.

Đi làm, tính tình có vẻ đầm hơn. Đời dạy mình nhiều, phải biết nhẫn nhịn. Đôi khi vì sự nóng giận và bồng bột, mình sẽ bị mất đi rất nhiều thứ. Những cơn nóng giận của mình cũng hạn chế dần, và cơn nóng giận dần dần nằm trong tầm kiểm soát. Nhưng dù sau, kìm nèn thì vẫn là kìm nén, nó sẽ làm ta dễ bị stress và cần được xả ra. Và thật tội nghiệp cho những ai là nạn nhân cho mình xả stress. Nhiều lúc chỉ mỗi tội nói chuyện “cà chớn” mà bị làm tấm thớt cho người ta thì cũng tội. Trong giới hạn nhất định, mình cho phép mình “điên” lên, với điệu kiện phải trong tầm kiểm soát. Đời là vậy, hiền quá thì dễ bị lấn lướt, mình cương lên một chút vậy mà được việc.

Cũng may, đời còn nhiều đứa “cà chớn” cho mình xả stress.

Chuyến tàu mạo hiểm

Giấc mơ đến một cách kỳ lạ. Tôi vẫn còn nhớ như in những chi tiết. Tôi đang trên một chuyến tàu nguy hiểm, không có toa tàu bảo vệ và chạy với tốc độ nhanh. Cái tôi có chỉ là bám vào thành tàu để giữ thăng bằng. Tôi sợ, rất sợ, sợ phải té văng khỏi tàu, sợ bị đau và sợ bị bỏ lại đằng sau. Nhưng khi bình tĩnh lại tôi, tôi mới cảm nhận được cái thú vị của nó, những cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp và hoạt cảnh của những con người hai bên đường ray. Tôi hòa lẫn vào thiên nhiên, tận hưởng gió mát và cái sung sướng của con người trên đường đua tốc độ.

Theo nghiên cứu, giấc mơ là những gì đó được phản ánh từ những suy nghĩ hàng ngày. Có lẽ đúng vậy, tôi cũng đang trên con tàu mạo hiểm để tìm hướng đi cho sự nghiệp của mình. Từ bỏ mức lương mơ ước của một tester, từ bỏ một công việc lương khá cao và đầy triển vọng của một developer, tôi chọn một nhân viên bình thường trong Vietnam Airlines. Tôi đánh đổi nhiều thứ vậy, để đổi lấy một công việc lương thấp hơn nhiều và gần như tôi không kiểm soát được, và tôi có thể sẽ phải bị thất nghiệp trong một thời gian dài và cũng không biết lý do là gì. Hơn nữa tôi đang đối mặt với cái sợ hãi của chình mình. Còn vì sao tôi chọn nó, đó là một câu trả lời dài.

Theo như đánh giá của bản thân, tôi là người khá nhút nhát, tôi sợ phải mạo hiểm, sợ phải té ngã. Chính vì vậy mà trước giờ tôi luôn chọn những giải pháp an toàn, và nó cũng chính là nguyên nhân, sự nghiệp tôi cũng tàn tàn. Lần này tôi quyết một bước đi như vậy, tôi không chắc mình đúng, nhưng tôi phải mạo hiểm, phải can đảm. Ít nhất tôi sẽ có bài học từ sai lầm của mình, và tôi chiến thắng sự nhút nhát của bản thân mình.

Sau 1 tuần làm việc, tôi cảm thấy càng lúc yêu công việc này nhiều hơn. Là một người đứng trong cuộc, tôi có những cảm nhận, những suy nghĩ mới. Cụ thể hơn hãy để thời gian sau vậy.

Về công việc thì đang mạo hiểm, còn về tình yêu thì sao? Tôi vẫn chưa đủ can đảm, tôi sợ sự đổ vỡ như cái gia đình của tôi. Trong 3 anh em thì có thể tôi là người bị ảnh hưởng tâm lý nhiều nhất, cái ảnh hưởng thế nào thì ngay cả Mẹ tôi cũng không cho biết được. Phải chăng tôi cũng nên cần sự mạo hiểm trong tình yêu, để chấm dứt cuộc sống đơn độc như bây giờ.

Chủ Nhật, 25 tháng 9, 2011

Vội vàng gì hỡi em

Vội vàng gì hỡi em.
Trời con mưa phớt nhẹ.
Mưa phùng.
Nhưng cũng đủ ướt áo em.
Và lạnh tim tôi rồi.

Vôi vàng gì hỡi em.
Lá vàng chưa lìa ngọn.
Đông đang về.
Mà trời buồn.
Như hẳng đã gần sang thu.

Vội vàng gì hỡi em.
Ta còn mấy mươi năm nữa mà.
Sao nỡ...
Chắc duyên chỉ có vậy.
Tạm biệt mối tình non.

Vôi vàng gì hỡi em.
Mà thôi em cứ vôi.
Để tôi.
Ở lại với mình tôi.
Như vốn lúc ban đầu.

Chẳng biết cho em gì.
Cho em quyền lựa chọn.
Con đường em muốn đi.

Nợ em còn thiếu tôi.
Nhưng thôi.
Vì cái tôi cần, em đã cho đi rồi.


Haizzzz

Thứ Ba, 30 tháng 8, 2011

Tình yêu

Tình yêu đến một cách nhẹ nhàng và bất ngờ khi nhận ra.
Thật không khó để nhận ra nó, hay mình đang yêu một ai đó.
Nhớ ai đó, không thể đếm được số lần nghĩ về người đó trong một ngày.
Bỏ hết mọi thứ để chờ một tin nhắn hỏi thăm, hay một cuộc hẹn.
Bao nhiêu lần ngắm hình người đó, rồi cười một mình.

Nhưng tình yêu là một thứ xa xỉ, ít nhất đối với tôi.
Và nó chỉ có thế.
Nhất là khi nó chỉ xuất phát từ một phía.
Sẽ chẳng tới đâu, hãy giết chết nó từ khi vừa bắt đầu vậy...
Ừm, có lẽ vậy và nên vậy.

Thứ Hai, 25 tháng 7, 2011

Chào ngày mới, một ngày nữa không may mắn

Sáng nay, vào đến công ty và nhận được 1 tin. Mắt đỏ hoe, vừa buồn, vừa tức, chuyện thì nhỏ nhưng đằng sau nó là một vấn đề lớn. Chẳng thể khóc, vì đang làm việc. Muốn kiếm ai đó để than vãn chút ít, hay "làm láp" một chút cũng không. Ai cũng bận rộn với cuộc sống của họ. Cũng thấy bình thường, quen rồi.

Đời người đúng như câu "lên voi xuống chó". Vâng, mình đang xuống chó. Thực ra cũng chưa hẳn là "voi" với "chó", nhưng sự việc cũng gần gần như vậy. Cứ nghĩ mình sẽ chấp nhận mọi thứ dễ dàng, thực ra là nhầm, nó đang giết chết mình dần.

Còn nhớ ở công ty cũ, công việc khá thoải mái, được sự tin tưởng của sếp, và nhiều hy vọng, nhưng phút chốc. Còn giờ... khó mà nói hết. Những đường đi sai lầm, quyết định sai lầm, rồi nối tiếp sai lầm, nó đang đẩy mình vào ngõ cụt. Làm sao thoát ra, làm sao để đi tiếp.

Người ta nói "té" thì "đứng dậy" đi tiếp, hay "ngã" chỗ nào thì "đứng lên" chỗ đó. Ừm, mình đang cố đứng dậy đây, nhưng làm sao, như thế nào thì... hỡi ơi. Cuộc sống khó quá, cũng may đời người chỉ có mấy mươi năm.

Thứ Hai, 2 tháng 5, 2011

Sài Gòn 5 năm

Chuyến xe từ nhà trở về Sài Gòn sau lễ 30/04, cũng thời điểm mà 5 năm trước tôi đã chọn Sài Gòn làm nơi lập nghiệp. Cũng một con người, cùng một việc, mà sau tâm tư khác xa nhau quá.

Ngày đó với bao hao hức vì lần đầu tiên tự mình tìm được một việc làm ngay khi ra trường. Dấu nhà việc đi Sài Gòn, thu xếp vội vài bộ đồ rồi lái xe lên Sài Gòn, mang biết bao hân hoan và niềm hy vọng cho tương lai.
Đúng như người ta nói “vật đổi sao dời”. Sau ngần ấy thời gian, suy nghĩ đã thay đổi, con đường trở lại Sài Gòn với bao lo lắng suy tư về một ngày mai. Cám ơn Sài Gòn nhiều lắm, Sài Gòn đã thay đổi tôi rất nhiều. Từ sở thích bản thân, chuyện ăn uống, ngoại hình, cho đến tình cảm và suy nghĩ. Tôi lớn hơn rất nhiều và cũng già đi rất nhiều.

Lúc còn ở Cần Thơ tôi chẳng bao giờ thích ăn khổ qua, bánh xèo và nước mắm. Vậy mà giờ đây nó là một trong những món ăn yêu thích của tôi. Tôi biết chăm lo bản thân hơn, làm ra được tiền lo cho bản thân, và cho gia đình. Hơn bao giờ hết, tôi yêu gia đình tôi lắm, tôi yêu Mẹ tôi, anh tôi và em tôi. Yêu cả anh chị em cô bác họ hàng. Tôi yêu mái nhà mà tôi đã lớn lên, nó không hoàn thiện nhưng nó đã là một phần trong tôi rồi.

Sài Gòn cho tôi biết thế nào là vào đời. Cái nơi mà tôi chỉ như hạt cát nhỏ giữa xa mạc mênh mông mà việc tồn tại của nó không thể nào kiểm soát nổi. Không còn như trên trường học, chỉ cần chăm học tí, thức khuya một tí là tôi có thể điểm cao, trường đời thì phải đánh đổi nhiều thứ lắm mới đạt được. Nhờ vào đời mà tôi hiểu được và thương Mẹ tôi hơn. Tôi biết cái khó khăn của cuộc sống, vất vả của việc kiếm ra đồng tiền. Nhưng hỡi ơi, tình đời vốn oan trái, khi tôi hiểu được Mẹ tôi thì Mẹ tôi không hiểu được tôi nữa rồi.

Tôi như cánh chim bơ vơ giữa trời xanh rộng, tự do đó, có thể bay cao bay xa đó nhưng tôi mỏi cánh, tôi không có chổ để nghỉ chân, tôi không có ai để mà tựa đầu vào. Tôi biết ở nhà trông chờ vào tôi nhiều lắm, nên tôi không thể than vãn với gia đình, tôi phải tỏ ra mình vui vẻ, mình thành đạt. Có lẽ vậy sẽ tốt với mọi người hơn. Tôi muốn về nhà lắm nhưng tôi biết tôi không thể.

Nếu thời gian quay lại, có lẽ tôi sẽ không đi Sài Gòn nữa, nhưng tôi biết là không thể. Giá như Bố tôi đừng mất, gia đình tôi sẽ khá giả. Tôi sẽ có điều kiện hơn, và tôi được ở lại với gia đình tôi. Vài phút cho sự yếu đuối để trút cõi lòng, tôi cần mạnh mẽ hơn nữa cho ngày mai. Hôm trước nghe ông dượng nói “con người sinh ra là để tiến hóa, thật vô vị khi thức dậy mà mọi thứ điều sẵn có và không có gì để làm”. Tôi biết tôi phải đi hết quãng đường của mình bằng chính đôi chân của mình mà thôi. Khó khăn còn nhiều lắm, có thể tôi sẽ thất bại nhưng tôi chỉ biết phải đi tới mà thôi.

Thứ Hai, 21 tháng 3, 2011

IELTS Một hành trình dài




Tối ngày 17/03/1011 chính thức có được bảng điểm thi IELTS là 6.5, một niềm vui khó tả, một chút gì đó giống như thi đậu Đại Học và ngày tốt nghiệp Đại Học, và một đêm mất ngủ.

IELTS thật sự là một hành trình dài, đó là một niềm mơ ước đã rất lâu rồi. Đối với một số người thì nó thật bình thường, dừng làm việc và đăng ký học trong các trung tâm Anh ngữ lớn khoảng chừng từ 8 tháng đến 1 năm chắc sẽ đạt được. Nhưng đối với bản thân tôi đó là một quãng đường không dễ đi qua. Cuối cùng tôi đã đạt được điều tôi mong muốn bấy lâu.

Anh ngữ vốn là một trở ngại lớn của tôi từ những năm cấp 3, trên lớp thầy cô dạy thì không cung cấp đủ kiến thức và chán. Các bạn thường đăng ký học thêm ở ngoài. Học thêm lúc đó với tôi là một thứ gì đó rất là xa xỉ.

Lên Đại Học, cái vốn tiếng Anh ba mớ góp phần làm cho tôi tốt nghiệp loại khá. Các bạn đua nhau học ở trung tâm Anh ngữ trong trường chi phí khoảng 200K/3 tháng, lần lượt lấy bằng A, B, C rồi TOEFL và IELTS. Trông vào đó mà thầm ngưỡng mộ, mơ ước. Sau dăm ba lần đi học chui, bị đuổi lên đuổi xuống nên quyết định không đi học nữa. Cuối cùng trước khi ra trường cũng có được chứng chỉ B nhờ vào khoảng tiền có từ việc dạy thêm ở trung tâm tin học.

Ra trường lên Sài Gòn làm việc. Cái vốn tiếng Anh không đủ viết nổi lá thư xin việc, nói chuyện bập bẹ dẫn đến những đồng lương còm, ốm đói. Hơn bao giờ hết tôi thấy tiếng Anh quan trọng chừng nào. Dành dụm tiền từ đồng lương ít ỏi tham gia các khóa học giá rẻ ở Đại học Sư Phạm, rồi nhờ cô cho học miễn phí để leo từ C đến lớp luyện thi TOEFL rồi qua các trung tâm khá hơn KTDC hay AUSP. Đã nhiều lần tính vay tiền để học trong ACET hay BC nhưng thôi dừng lại. Điều may mắn là khi trình độ Anh ngữ khá hơn thì đồng lương cũng khá hơn dần và cuối cũng là đến ngày hôm nay, có thể nói con đường này đã đến đích mặc dù mục tiêu của tôi vẫn còn dài phía trước.

Xong một giấc mơ và mơ một giấc mơ khác. Phải làm việc vì giấc mơ, mệt mỏi thật nhưng vẫn hơn sống không có mục đích và không biết mình sinh ra để làm gì. Tôi tin rằng mỗi con người sinh ra có một lý do gì đó và tôi vẫn đang trên còn đường tìm sứ mệnh của mình.

P/S: Gọi điện cho Mẹ hay thì Mẹ không biết IELTS là gì. Gửi tin cho em thì em bảo là làm việc mệt quá nên muốn đi ngủ. Mất cả hứng.

Thứ Hai, 10 tháng 1, 2011

Sống chậm lại

Sao một ngày làm việc đầy mệt mỏi, chán nản đến mức chỉ muốn xin nghỉ việc ngay tức khắc. Cố gắng dằn lòng lại và làm theo, không cãi vã, nhưng trong lòng rất ức chế. Đúng 5 giờ chạy vội ra khỏi công ty như trốn chạy cái gì đó.

Trên đường về vẫn còn suy nghĩ và bực tức về công việc. Như tột cùng của sự bực tức, tự thấy lòng thanh thản lạ. Cảm nhận mọi thứ diễn ra chậm lại. Thay vì bực tức với việc kẹt xe thì cảm giác như đang tận hưởng, tận hưởng từng phút của sự sống. Ngắm từng ngon cây cọng cỏ bên đường, nhìn dòng người hối hả chen lấn nhau, cảm xúc thật lạ.

Thong thả chạy xuống thư việc của BC. Phải gửi xe và đi 1 bộ một quãng khá dài, từng bước từng bước một, không vội vã như mọi khi. Hơi lúng túng vì lần đầu đi thư viện này nhưng cảm giác thật thích thú.

Thiết nghĩ đôi lúc nên sống chậm lại để cảm nhận được cuộc sống chung quanh. Dẫu biết cảm xúc này cũng không tồn tại lâu trước cái hối hả của Sài Gòn. Nhưng những thời điểm như vậy đáng ghi nhận lại như một bài học cho bản thân mình.

Nho vẫn còn xanh lắm!

Tôi vẫn còn nhớ câu chuyện "Con cáo và chùm nho" của Laphongten. Câu chuyện này được dạy từ cấp 2 hay 3 gì đó nhưng lúc đó tôi cũng không hiểu ý nghĩa cho lắm. Chỉ thấy mọi người cười sau khi đọc và tôi cũng cười, và hình như là cười nhạo con cáo.

Và gần đây tôi mới nhận ra rằng, câu chuyện cười nhạo con người hay chính tôi cười nhạo chính tôi. Thật ra đây cũng là bản tính tự nhiên của con người, hãy cố gắng tìm ra lý do hay còn gọi là ngụy biện cho sự bất lực của bản thân. Nếu suy nghĩ một cách tích cực hơn là tự an ủi, làm cho mình hài lòng, vui vẻ với cuộc sống.

Trước giờ việc gì tôi muốn là làm hoặc đòi bằng được. Lúc nhỏ thì đòi Bố Mẹ. Còn lớn lên đi học hầu như việc gì muốn là đều làm cho bằng được. Học hành không đạt yêu cầu thì cố thức khuya một tí rồi cũng xong. Hầu như mọi việc trong tầm kiểm soát. Nhưng khi vào đời, đi làm, mọi thứ không còn kiểm soát được nữa. Dẫu biết đó là chuyện thường những thật khó mà chấp nhận. Cõ lẽ tôi cũng nên như con cáo đó, chấp nhận mọi việc trong giới hạn của mình. Tìm ra lý do để tự an ủi bản thân, vui vẻ với những điều đang có. Cái quan trọng là còn tồn tại, còn cơ hội nên cần tình thần cho những việc khác. Chắc đâu đó cũng có 1 chùm nho khác ít ngon ngọt hơn nhưng không phải là quá tệ.

Ừm. Nho đó hãy còn xanh lắm!