Cái tính “trời thần” của mình vốn có từ hồi bé tí rồi. Nhớ lúc còn học mẫu giáo chừng 5-6 tuổi. Chỉ cần cô giáo la gì đó là bỏ về nhà, mà trường cách nhà mấy cây số. Hay mấy lần bị đòn tơi tả vì cái tội khóc đòi bịch cốm bắp mà Bố hứa mỗi khi được “cắm cờ”. Đỉnh điểm là bẻ trật tay lái khiến 2 Bố con nhém bị xe tông, kết quả là bị Bố đánh đòn và cũng là lần duy nhất trong đời ông đánh mình vì ông cũng chẳng đánh ai bao giờ. Lên cấp 2, suýt bỏ học vì bà cô thể dục bắt mình thi kiểm tra, khi mình đang bị bệnh. Còn lên cấp 3 nhém bị đuổi vì xé bài kiểm tra điểm thấp vì bị bà cô môn Lý đì. Và còn vô vàng chuyện nữa.
Đi làm, tính tình có vẻ đầm hơn. Đời dạy mình nhiều, phải biết nhẫn nhịn. Đôi khi vì sự nóng giận và bồng bột, mình sẽ bị mất đi rất nhiều thứ. Những cơn nóng giận của mình cũng hạn chế dần, và cơn nóng giận dần dần nằm trong tầm kiểm soát. Nhưng dù sau, kìm nèn thì vẫn là kìm nén, nó sẽ làm ta dễ bị stress và cần được xả ra. Và thật tội nghiệp cho những ai là nạn nhân cho mình xả stress. Nhiều lúc chỉ mỗi tội nói chuyện “cà chớn” mà bị làm tấm thớt cho người ta thì cũng tội. Trong giới hạn nhất định, mình cho phép mình “điên” lên, với điệu kiện phải trong tầm kiểm soát. Đời là vậy, hiền quá thì dễ bị lấn lướt, mình cương lên một chút vậy mà được việc.
Cũng may, đời còn nhiều đứa “cà chớn” cho mình xả stress.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét