Thật sự không thích những bài viết dạng này, vì nó mang tính chất như đang phàn nàn về vấn đề gì đó. Nhưng cảm xúc viết thì viết, viết để sau này đọc lại xem suy nghĩ mình thay đổi như thế nào, và viết vì mình cần ôn lại cái trình độ tiếng Việt của mình.
Hôm nay là một ngày không vui mà hậu quả của nó là từ ngày hôm qua. Sự việc thì thật bé nhỏ, bản thân mình cũng không để ý đến cho đến khi những người xung quanh làm cho nó trở nên nghiêm trọng và hàng loạt người nói dối mình. Và nó càng nghiêm trọng hơn khi làm mình nhớ lại cái chuyện cũ, và hơn nữa là thấy lại cái mặt đó.
Ngay từ còn nhỏ, khi anh hay thằng em gây gỗ với bất cứ ai, chẳng cần biết ai đúng ai sai, người mình bên vực sẽ là anh em của mình. Ngay cả Mẹ cũng vậy, khi Mẹ có chuyện này nọ với bên Nội thì mình luôn đứng về phía Mẹ, mình biết có lúc Mẹ sai nhưng cái chính mình muốn cho mọi người biết là mình luôn ở bên Mẹ, và nếu họ không thích Mẹ đồng nghĩa với việc sẽ không có mình trong cuộc sống của họ. Còn với Mẹ, mình luôn muốn cho Mẹ biết dù thế nào thì mình vẫn đứng về phía Mẹ. Sau này lớn lên, mình càng nhận thấy Mẹ có nhiều chỗ không đúng, nhưng nếu sự việc xảy ra thì mình vẫn cư xử như vậy. Người ta có thể nói là trẻ con, không phân biệt đúng sai. Mình mặc kệ.
Vào đời, là chuyện bạn, chuyện bè. Mình còn nhớ cách đây chừng hơn năm, cô bạn "chân ngắn" của mình bị một đám bạn khác hiếp đáp. Với mình, đúng sai không quan trọng, quan trọng là bạn mình, và mình tin bạn mình, đứng về phía bạn mình. Tụi kia sẽ không là gì với mình nữa, mãi mãi.
Vậy mà tới chuyện của mình, với cái thằng có "cớ" để "nặng nhẹ" mình 2 lần thì cô bạn "chân ngắn" của mình vẫn quàng tay bâu cổ và xưng là "em trai của tôi". Còn ngay lúc xảy ra "chuyện", thèm có ai đó đứng về phía mình cũng không có, trong khi đó người ta có bầy có lũ và đoàn kết biết mấy. Nghĩ lại mà còn thấy nản. Cũng may mình vẫn đứng vững, không thất vọng quá lâu vì mấy chuyện như vậy.
Cái chốt của vấn đề là người ta thường suy nghĩ thiệt hại trước khi đứng về phía nào đó, nếu không cần thiết thì cũng không nên tranh luận cho mất lòng. Cho nên lúc này, đúng hay sai không quan trọng, quan trọng là họ được yên ổn, và không ảnh hưởng đến những cái khác "quan trọng hơn". Cái suy nghĩ của người trưởng thành là vậy, còn bản thân mình thì đem cái "trẻ con" để đặt vào thì không khớp là điều tất nhiên. Bài học từ vỡ lòng, đã tham gia cuộc chơi thì phải "hòa" vào, nếu không được, hãy trở về với cái "nơi" của mình.
Đang trong giai đoạn khó khăn, hy vọng mọi việc sẽ thành công, để mình còn được ở lại Sài Gòn, để theo đuổi những suy tính của mình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét